Tớ thik phong linh vì những âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo. Ấy chê tớ sao sến quá, tối ngày chỉ bik mơ với mộng, chẳng thực tế chút nào!
Vậy mà ấy đã tặng tớ 1 cái phong linh khi ấy ngỏ lời wen tớ. Tớ tưởng ấy đùa vì tụi tớ suốt ngày cãi nhau, thế nhưng, ấy bảo: Tiếng cãi nhau nghe như tiếng phong linh trc gió vậy, tớ là phong linh và ấy là gió. Và ấy nghĩ ra ý nghĩa về phong linh rất ấn tượng mà tớ chẳng bao giờ quên: ko cầu kì, ko bóng bẩy, ko lộng lẫy ko kêu sa, chỉ âm thầm, lặng lẽ nhưng trường tồn mãi mãi...
nhưng rùi ấy như 1 cơn gió làm phong linh rung lên những âm thanh trong trẻo, và cũng chính ấy, dã ra đi... làm phong linh bùn bã...
Mỗi lần nghe những tiếng leng keng wen thuộc, tớ lại nhớ ấy, dù bây giờ mỗi đứa chọ 1 con đường khác nhau...[img]